Một buổi sáng, màu xanh dương bất ngờ xuất hiện trong tâm trí tôi, không có lý do cụ thể. Màu sắc này cứ thế hiện ra và trở thành một phần không thể thiếu trong suy nghĩ của tôi. Nhưng làm thế nào để tìm thấy màu sắc ấy trong một không gian ngập tràn hình ảnh đen trắng? Đó là câu hỏi được đặt ra khi tôi bước vào triển lãm ‘Mắt nhắm mắt mở’, nơi trưng bày chủ yếu các bức ảnh đen trắng.


Ban đầu, tôi cảm thấy bối rối và không biết bắt đầu từ đâu. Tuy nhiên, tôi quyết định không giới hạn trí tưởng tượng của mình và tìm kiếm màu xanh dương ấy trong những bức hình đen trắng. Và rồi, tôi đã tìm thấy nó. Trong một bức hình chụp phố, với những ngôi nhà lầu và bầu trời trên cao, tôi phát hiện ra màu xanh dương đầu tiên của mình. Đó là một cảm giác giật mình thú vị, khi mà màu sắc ấy nằm ngay trước mắt, nhưng tôi phải nhìn kỹ, nhìn lâu và đủ sâu để nhận ra.


Không chỉ dừng lại ở đó, tôi tiếp tục khám phá các bức hình khác trong triển lãm và phát hiện ra rằng, dưới lăng kính đen trắng, tôi có thể phủ màu xanh lên bất kỳ chỗ nào mà tôi tưởng tượng được. Ghế nhựa, đoàn tàu, chiếc áo,… tất cả đều có thể mang màu xanh dương ấy.


Có lẽ, đó là quyền năng của sự tưởng tượng và tự do trong tâm trí. Khi ta được trao quyền, hoặc cả khi không, chúng ta vẫn có quyền tự do trong tâm trí mình. Và đó cũng là thông điệp mà tôi muốn gửi gắm qua trải nghiệm của mình tại triển lãm ‘Mắt nhắm mắt mở’.

Triển lãm này không chỉ là một dịp để chiêm ngưỡng những bức ảnh đẹp, mà còn là một cơ hội để tôi khám phá và thể hiện cá tính của mình. Và hơn hết, nó là một tribute đến người thầy dạy nhiếp ảnh đã mất khả năng thị giác, nhưng vẫn có thể truyền cảm hứng và mở ra cánh cửa của sự tưởng tượng cho tất cả mọi người.
