Tôi và Nga ly hôn vào tháng 8 năm ngoái, thực ra tình cảm vợ chồng chưa rạn vỡ đến mức phải chia tay, nhưng mối quan hệ giữa vợ cũ và bố mẹ chồng không hòa thuận. Tôi là người trọng chữ hiếu, sợ bị người khác nói xấu sau lưng nên cuối cùng tôi chọn bố mẹ và ly hôn với Nga.
Sở dĩ như vậy là do tôi là con nuôi của bố mẹ, được nhận nuôi từ năm 5 tuổi, vì bố mẹ lấy nhau hơn 10 năm mà chưa con. Không ngờ năm thứ 2 sau khi đón tôi về nhà, mẹ lại có thai. Sau khi có em trai, địa vị của tôi trong nhà giảm hẳn, bố mẹ không còn đối xử tốt với tôi như trước nữa. Chính vì vậy, tôi luôn mang trong mình tâm lý lo lắng, sợ hãi, sợ rằng nếu làm bố mẹ phật ý sẽ bị đuổi đi.
Từ nhỏ đến lớn tôi răm rắp nghe theo lời bố mẹ, năm nào cũng đạt học sinh xuất sắc và đỗ vào trường đại học. Nhưng khi cầm giấy thông báo trúng tuyển đại học trên tay, bố mẹ không hề vui mà tỏ ra ngại ngùng, nói rằng không đủ sức nuôi cả hai anh em học hành. Hiểu ý, tôi nhường cơ hội cho em, một mình rời quê đi làm, mỗi tháng đều gửi tiền về cho bố mẹ nuôi, cố gắng báo đáp công ơn dưỡng dục.
Tôi gặp vợ cũ trong nhà máy, chỉ trước mặt cô ấy tôi mới dám mở lòng. Sau hai năm quen nhau, hai đứa tổ chức đám cưới. Mẹ cần người chăm sóc vì bà bị gãy chân, nên Nga ở nhà chăm lo cho gia đình còn tôi tiếp tục ra ngoài làm việc, từ đó mâu thuẫn cứ thế mở ra.
Mẹ chồng nàng dâu thường xuyên xảy ra cãi vã khiến tôi đứng giữa rất khó xử. (Ảnh minh họa)
Mẹ thường xuyên gọi điện than phiền, nói con dâu hỗn láo, ngang ngược với bà. Bên tình bên hiếu rất khó xử nhưng tôi vẫn cố gắng khuyên nhủ, hòa giải từ đôi bên để giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Không lâu sau, cô ấy mang thai. Cứ tưởng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ dịu đi khi có đứa con nhưng không ngờ lại căng thẳng hơn trước. Thấy để mẹ và vợ ở nhà với nhau mãi như thế không ổn nên tôi đành xin nghỉ việc về quê để sống cùng, có tôi ở đó chắc mọi việc sẽ ổn hơn, nhưng những trận cãi vã vẫn không ngớt. Không khí trong nhà cứ nặng nề như vậy cho đến khi một biến cố lớn xảy ra, trực tiếp khiến hai vợ chồng ly hôn.
Ngày đó em trai về nhà thông báo sắp cưới vợ, vì trong nhà chỉ có 2 phòng ngủ nên mẹ yêu cầu vợ chồng tôi nhường phòng cho em, chuyển sang nhà cũ ở. Ngôi nhà đó còn nhiều tuổi hơn cả tôi, đã xuống cấp từ lâu và dột nát khắp nơi. Từ trước đến nay lương thưởng đều do mẹ giữ nên giờ ra ở riêng, tôi không có tiền để sửa nhà, nhưng tôi vẫn nghe theo sự sắp đặt của mẹ.
Nga yêu cầu tôi đòi lại tiền từ mẹ, nhưng tôi nào dám. Thực ra tôi biết, bố mẹ đã gom hết tiền xây ngôi nhà mới kia rồi, giờ chắc chỉ còn một chút để dưỡng già, nên tôi không nỡ đòi lại, chỗ tiền đó coi như báo hiếu bố mẹ đi. Vì chuyện này mà hai vợ chồng cãi vã rồi ly hôn.
Vợ cũ và tôi ly hôn vào tháng 8 năm ngoái. (Ảnh minh họa)
Quyền nuôi con thuộc về tôi. Sau khi thủ tục ly hôn giải quyết xong xuôi, từ đó đến nay tôi và Nga chưa gặp lại nhau. Mỗi tháng Nga đều gửi 6 triệu tiền chu cấp nuôi con, thấy vợ cũ hào phóng như vậy, tôi nghĩ cô ấy đã tìm được một bạn trai giàu có để dựa vào. Cho nên dù rất nhớ cô ấy nhưng tôi chưa bao giờ chủ động liên lạc với vợ cũ cả, tôi chỉ mong cô ấy có thể sống hạnh phúc.
Cách đây mấy ngày, vợ cũ mang theo rất nhiều quà đến thăm con trai. Nửa năm không gặp, trông cô ấy sút cân đi nhiều, gương mặt xanh xao không còn xinh đẹp như trước khiến tôi khó hiểu. Vợ cũ chỉ ngồi chơi với con một lúc rồi rời đi.
Nga đi được một lúc tôi mới thấy chiếc ví của cô ấy rơi trên ghế sofa, chắc là khi đưa tiền cho con trai, cô ấy quên bỏ lại vào túi. Chiếc ví này là quà tôi tặng cô ấy từ hồi hai đứa mới yêu nhau, là kỷ vật tình yêu của chúng tôi. Không kìm được lòng hiếu kỳ, tôi mở ra xem rồi ngỡ ngàng khi phát hiện bên trong chỉ có mỗi một tờ 200 nghìn và vài đồng tiền lẻ.
Một lúc sau, Nga quay lại hoảng hốt tìm ví. Đến lúc này tôi mới có dũng khí hỏi chuyện vợ cũ. Hóa ra cô ấy sống rất cực khổ, biết tôi thật thà, không dám trái lời mẹ, sợ con trai chịu ủy khuất, thua thiệt nên cô ấy mới gửi 2/3 lương hàng tháng cho tôi.
Biết sự thật, tôi không khỏi tự trách, quỳ xuống cầu xin vợ cũ tái hôn. Cô ấy luôn nghĩ cho tôi và con, vậy mà tôi không biết trân trọng, để cô ấy chịu nhiều khổ cực đến vậy. Nga òa khóc khi thấy tôi quỳ xuống nhưng vẫn bảo để cô ấy suy nghĩ, liệu tôi có còn cơ hội sửa sai không?
Lúc đó tôi chẳng còn tâm trạng ngủ nhờ nhà Hiền nữa, mưa to gió lớn cũng đội mưa về nhà. Tôi lập tức nói chuyện với mẹ, đưa ra đề nghị sau đám cưới muốn ở rể nhà vợ…